🦬 Thịnh Thế Kiều Y

Truyện Thịnh Thế Kiều Y Thời cuộc thay đổi, phong vân biến chuyển. Thắng làm vua, thua làm giặc. Thái tử bị một đạo Thánh lệnh phế truất. Thái tử rơi đài, những gia tộc thân cận cũng không thể tránh khỏi tai ương. Tiền gia hơn trăm nhân khẩu, kết cục bỏ mạng trong biển lửa Kiêu ngạo như gã, sao có thể chịu đựng sự phản bội của hai người mình yêu thương nhất. Từ đó về sau, Tiên giới thắng thế, yêu ma như rắn mất đầu, nhân gian hưng thịnh, Lục giới bình an, dần lấy lại cảnh phồn hoa rực rỡ. sau này trưởng thành rồi phải gả Thịnh Thế Kiều Y. Chương 204. Thịnh Thế Kiều Y Chương 204: Một vở kịch hay. Chương trước Chương tiếp . Cố Thanh Hoàn đặt tay mình lên tay Thịnh Phương, dịu dàng nói: "Biểu ca, bá phụ phụng lệnh Thái tử dẫn binh vào Kinh thành. Chắc hẳn lúc giao chiến với Cấm Vệ Quân Đánh giá: 7.4/10 từ 18 lượt. Nàng thì khắc mẹ, vừa sinh ra mẫu thân liền mất, chính là thiên kim tiểu thư của Quốc Công phủ. Hắn bị người của toàn kinh thành sợ hãi ghét bỏ. Nàng lại bị chính phụ thân mình tống đi, phải ẩn cư nơi hương dã. Nếu chúng ta đều xui DANH SÁCH CHƯƠNG. ☑ Chương 1: Chương 1SỐNG LẠI TỪ CHỐN HOÀNG TUYỀN. Chương 2: Chương 2NHÌN QUA VONG XUYÊN. Chương 3: Chương 3LÒNG ĐÃ CỨNG NHƯ SẮT. Chương 4: Chương 4GIA LÀ NGƯỜI THÂN PHẬN CAO QUÝ. Chương 5: Chương 5CHƯƠNG 5: HỖN THẾ TIỂU DIÊM VƯƠNG. Chương 6: Chương 6TA HỌ THỊNH TÊN PHƯƠNG. 9 kiểu tóc bob hiện đại đang thịnh hành hiện nay: kiểu Pháp, kiểu Ý, kiểu tóc midi và hơn thế nữa. STYLE Editor 30/07/2022. Style | March - 2019. QUAN TÂM NHẤT. HÃY SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI THẬT MÀU SẮC! STYLE Editor 27/05/2019. Thịnh Phương chùi vệt máu trên mặt, hơi nheo mắt lại. Lần đầu gặp gỡ trên núi Vương Ngạn, người này được thị vệ cõng trên lưng, ánh mắt lười nhác, giọng điệu cũng đầy cao quý. Vẻ mặt đó, ngay cả cơn gió trên núi cũng trở nên lưu luyến như đang làm nền cho hắn. VNTB - Thế nào là "chỉnh đốn Đảng"? 21.10.2022 3:08; VNTB - "Bệnh viện tự chủ" kiểu định hướng xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam 21.10.2022 3:02; VNTB - Củi sai hay kẻ đốt lò sai? 21.10.2022 2:54; VNTB - Hồ sơ: Đế chế Vạn Thịnh Phát sẽ sụp đổ? (Kỳ 3) 21.10.2022 2:53 Cái Thế Ma Quân, Chương 222, Thịnh yến bắt đầu. cái này hát danh ngoại trừ vì cho trước tới tham gia Linh Quả Thịnh Hội thanh niên tài tuấn nguyên vẹn tôn trọng ngoại , cũng là để cho tiện đại gia đây đó nhận thức. lúc này đây trước 5 danh Thiên kiêu , tên thứ yy9C. “Thánh lệnh được ban xuống, Thái tử bị phế truất, những gia tộc liên quan cũng không tránh nổi tai họa. Hơn một trăm người Tiền gia táng thân nơi biển lửa” – Mở đầu câu truyện Thịnh Thế Kiều Y cho chúng ta thấy đây là một truyện miêu tả về thời đại cổ xưa. Đây là một tiểu thuyết ngôn tình thuộc mô – típ tranh đấu, gia đấu, nữ cường, tình cảm, trả thù,… mang tính chất của những con người tranh đấu trong thế giới cổ xưa. Nếu bạn là người đam mê những tình tiết gây cấn, hồi hộp, thích mạch truyện rõ ràng, logic thì đây chính là lựa chọn vô cùng hấp dẫn để giúp thư giãn và tận hưởng tốt thời gian rảnh rỗi của mình mà không hề thấy tiếc nuối. Ngôn từ của truyện được nhà văn thể hiện khá rõ ràng. Đây chính là một ưu điểm tốt giúp chúng ta không phải bối rối khi đọc những tiểu thuyết “cổ xưa” như kiểu thịnh thế kiều sủng. Các nút thắt của truyện càng về sau càng được người viết gợi mở, không có nhiều thách đố. Chính vì vậy làm cho truyện trở nên thú vị và khi đọc càng khó mà rời mắt được. Nội tâm và hành động của các nhân vật chính phụ đều được miêu tả vô cùng sinh động. Đoạn miêu tả tâm lí nhân vật Triệu Cảnh Diễm khi nhìn thấy Cố Thanh Hoàn bị ngất “Triệu Cảnh Diễm bước vào trong viện, dáng vẻ lảo đảo như đã ngà ngà say. Hắn đảo mắt một võng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Lục tiểu thư tóc tai bù xù không nhúc nhích. Cả người cô ướt sũng nước mưa trông vô cùng thảm” – lúc này trái tim chàng cũng lỡ mất một nhịp. Triệu Cảnh Diễm trong như không nhìn thấy Cố Thanh Hoàn giống như kiểu tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Và vẫn cười cười nói với người bên cạnh. Nhưng đột nhiên chàng lại chạy đến bên Cố Thanh Hoàn, kiểm tra hơi thở của của cô, sau đó lập tức âm thầm thở phào, có lẽ cô chỉ bị người ta đánh ngất xỉu thôi” Đây chính là biểu hiện của sự quan tâm với đối phương mà mình thích. Tình đã đinh ninh trong lòng nhưng vẫn ngại đối mặt và thể hiện tình cảm đó, điều này chỉ có thể là nhân vật bá đạo Triệu Cảnh Diễm. Thịnh thế kiều y ebook là bộ tiểu thuyết thành công trong việc mở ra một thế giới mới trong khám phá và khai thác tính cách từ lớp vỏ bên ngoài đến chiều sâu nội tại các nhân vật. Mỗi vai diễn trong Thịnh thế kiều y đều mang một dáng vẻ riêng biệt, một cá tính đặc trưng được che đậy bởi lớp ngoài an toàn và không dễ phát hiện. Tuy chỉ là đọc bằng chữ nhưng nó sẽ giúp quý độc giả hình dung dễ dàng mọi tính cách của các nhân vật. Đại diện tiêu biểu là Cố Thanh Hoàn, một cô gái tưởng chừng như chỉ là một tiểu thư yếu đuối nhưng thực tế là một người mạnh mẽ, thông minh. Đáng tiếc lại phải chứng kiến gia tộc mình bị diệt vong ngay trước mắt nên cô luôn mang trong mình mối nợ gia tộc cần phải trả. Và sự thông minh ấy được gói ghém cẩn thận để lừa được kẻ thù với mong muốn chờ ngày trả hết món nợ ấy – “Cái gọi là thông minh chẳng qua là nghĩ cho người khác mà thôi, bên ngoài trông vẻ nhẹ nhàng, dễ dàng, thật ra như đang đi trên đầu dao mũi kiếm. Mỗi bước đều phải suy đi ngẫm lại nhiều lần, phải cẩn thận như đang đi trên tảng băng mỏng.” Cố Thanh Hoàn cũng là một nhân vật nữ có phong thái đặc biệt. Vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, luôn có ý chí mạnh mẽ, phong thái đặc biệt, dứt khoát. Có lẽ cô là một trong số ít những nhân vật nữ mang dáng vẻ “nữ cường” không pha quá nhiều yếu tố “bánh bèo, yếu đuối, lệ thuộc” như các nhân vật nữ khác. Tuy nhiên xuất phát đầu của cô lại bị người đời phủ cho cái danh kẻ tâm thần. Nhưng không vì thế mà cô trở nên xấu xí. Ngược lại Cố Thanh hoàn đều được cả ba người đàn ông trong truyện yêu mến là Triệu Cảnh Diễm, Ân Lập Phong và Tô Cảnh Ngữ. Nói về Triệu Cảnh Diễm, đây cũng là một nhân vật mang lớp ngoài ngược với tính cách bên trong. Luôn thể hiện sự yếu đuối, bất cần cái gọi là “tranh đấu, quyền lực” nhưng luôn giữ trong mình ngọn nhiệt huyết với những điều đó. Nội tâm của chàng này khá phức tạp, đặc biệt là cách thể hiện tình cảm với Cố Thanh Hoàn. Bước đi của Triệu có thể được xem là “Lùi một bước để tiến ba bước”, có thể nói đây là nhân vật khó nhìn thấu. Như đúng như câu nói của người xưa, ngoài mặt lạnh nhưng tình cảm bên trong thì vô cùng ấm áp. Tình yêu của Triệu Cảnh Diễm dành cho Cố Thanh Hoàn khiến bản thân mình có cái nhìn mới hơn mà trước kia chưa khám phá ra. Đáng tiếc cả hai lại có mục đích khác nhau. Nếu Cố Thanh Hoàn chuyên tâm tìm cách tính kế lâu dài để trả thù nhà họ Cố cho gia tộc nhà thì Triệu Cảnh Diễm lại tìm cách xây dựng cho gia tộc mình vững mạnh. Tuy đều có mục đích nhưng lại ngược chí hướng với nhau. Cũng chính vì lẽ đó mà khi đọc truyện trịnh thế kiều y chúng ta sẽ tận hưởng được những giây phút tạo nên tiếng cười thật thoải mái. Nhờ vậy cũng vừa đọc truyện, vừa có thể thư giãn tinh thần, giảm stress hiệu quả. Thịnh thế kiều y phương phương đã thành công khi tạo nên sợi dây ràng buộc giữa họ, “ta nợ nàng một mạng” vì Cố Thanh Hoàn đã châm cứu để cứu Triệu Cảnh Diễm. Điều này đã làm cho cốt truyện trở nên thú vị khiến bạn đọc càng xem càng muốn hai người này sẽ diễn biến ra sao? Họ sẽ đối mặt với điều đó như thế nào? Kết cục họ có đến được với nhau hay không? Hay phải mỗi người một nơi? Tất cả sẽ dần được hé mở ở các chương tiếp theo. Có thể thấy cốt truyện rất khó giải quyết được vấn đề nan giải về chuyện tình yêu của hai nhân vật chính. Nhưng đây cũng là điểm chính để Thịnh thế kiều y trở nên cuốn hút và thành công khi xây dựng cốt truyện ngôn tình mang dấu ấn “tình cảm, gia đấu”. Để biết được câu chuyện tình yêu của hai người có hai tính cách trái ngược này đi về đâu thì mời bạn đón đọc truyện tại * Tiêu sư người hộ tống, vận chuyển hàng hóa. Trùng hợp là, bệnh nhân cuối cùng của Kim phủ hôm đó chính là Sử Tùng Âm. Cô gái này đúng là một người tinh ý, chỉ dựa vào đôi mắt đã nhận ra thân phận thật sự của Thanh Hoàn, lập tức tò mò mà bám theo. Thanh Hoàn không còn cách nào khác, đành phải thừa nhận thân phận. Sở dĩ, Thanh Hoàn dám thừa nhận thân phận của mình cũng là có liên quan rất lớn đến đại ca của Sử Tùng Âm, Sử Lỗi. Thê tử của Sử Lỗi chính là Nhị tiểu thư Lục Chỉ Vũ của phủ Định quốc công. Mà phủ Định quốc công là nhà cậu của Thái tử. Kiếp trước Thanh Hoàn thường cùng tổ phụ đến phủ Định quốc công chơi, còn gọi Lục Chỉ Vũ là Nhị tỷ, còn thường lon ton chạy theo sau lưng chơi đùa với tỷ ấy. Tuy hai người chênh nhau vài tuổi nhưng lại vô cùng thân thiết. Trước đây, lúc Lục Chỉ Vũ gả vào Sử gia ở Giang Nam, Thanh Hoàn còn từng cảm thấy bất bình cho tỷ ấy. Đường đường là đích nữ phủ quốc công, vậy mà lại gả cho con trai một thương gia người toàn mùi tiền, môn không đăng hộ không đối, cũng chẳng biết quốc công gia nghĩ thế nào. Sau đó Thái tử xảy ra chuyện, Hoàng đế tức giận, ra lệnh giam giữ toàn bộ người của phủ Định quốc công. Giữa lúc mọi người cho rằng, Lục gia không thể thoát được thì một tháng sau, có một đêm Hoàng đế nằm mơ thấy Tiên hoàng trách mắng ông ta. Hôm sau ông ta lập tức thả người của Lục gia ra, hơn nữa còn giữ lại tước vị. Trải qua chuyện này, phủ Định quốc công xuống dốc không phanh. Già trẻ lớn bé chỉ ở yên trong phủ, yên phận sống qua ngày, rất ít khi đi lại với giới quý tộc ở Kinh thành. Điều khiến Thanh Hoàn cảm động là, khi Lục gia bị giam trong ngục, sống chết khó đoán, Sử gia không những không ghét bỏ Lục Chỉ Vũ mà còn bảo vệ tỷ ấy rất cẩn thận. Thậm chí, Sử Lỗi còn vì tỷ ấy mà chưa từng nạp thiếp. Sĩ nông công thương, thương là giai cấp có địa vị thấp kém nhất. Cố gia tự xưng là đại tộc gia giáo cao quý, nhưng lúc Tiền gia gặp đại nạn, lập tức bức ép di mẫu uống thuốc độc, hòng có cơ hội trèo lên cành cao. Còn Sử gia xuất thân là thương nhân mà lại có tình có nghĩa. Điều này khiến Thanh Hoàn vô cùng thán phục. Còn Sử Tùng Âm vừa nghe thân phận thật sự của Thanh Hoàn là Lục tiểu thư của Cố phủ, đã ngạc nhiên đến mức, há hốc cả miệng, vội vàng gọi đại ca là Sử Lỗi vào. Biểu cảm của Sử Lỗi càng kích động hơn so với Sử Tùng Âm. Hắn lập tức phái người đón thê tử Lục Chỉ Vũ từ phủ Hàng Châu tới. Lục Chỉ Vũ nhìn thấy Thanh Hoàn thì khóc không thành tiếng, chỉ cần là muội muội của Tử Kỳ thì chính là muội muội của cô. Cô nhất quyết muốn cứu Thanh Hoàn ra khỏi Cố phủ, đưa về phủ Hàng Châu, ai khuyên cũng không nghe. Cuối cùng cô bị Sử Lỗi đánh bất tỉnh rồi bế lên xe ngựa. Hai năm qua rồi nhưng đến giờ Thanh Hoàn vẫn nhớ cảm giác khi được Lục Chỉ Vũ ôm vào lòng thật chặt. Cảm giác đã mất đi bỗng nhiên quay về, nỗi đau thấu tim đột ngột phát ra, khiến Thanh Hoàn nước mắt lã chã. Điều càng khiến cô cảm thấy thổn thức chính là Tiền Tử Kỳ kiếp trước quấn quýt với Lục Chỉ Vũ, hai người đã trở thành tỷ muội tốt. Thanh Hoàn kiếp này lại được Sử Tùng Âm vô cùng yêu quý, cũng trở thành tỷ muội tốt. “Bộp!” Chén trà, đĩa trái cây trên chiếc bàn nhỏ nảy lên mấy nhịp, tim Thanh Hoàn cũng giật thót mấy nhịp. “Đâu ra cái lý như vậy. Cố Thanh Hoàn, muội đưa cho ta ít thuốc độc, ta phải bỏ độc xuống giếng của cái phủ đó, giết chết đám tiểu nhân bỉ ổi kia.” Thanh Hoàn bất đắc dĩ liếc nhìn nam tử dưới cây ngô đồng, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ khẩn cầu. Cô không chỉ có một vị khách không mời mà đến là Sử Tùng Âm, mà còn có một vị nữa, đó là Sử Lỗi, đương gia Sử gia. “Tùng Âm, ngồi xuống.” Sử Lỗi nói rất từ tốn. “Đại ca, Cố gia đó lại dám…” Sử Tùng Âm bĩu môi nói. Sử Lỗi trừng mắt, mặt nghiêm lại. Sử Tùng Âm không dám nói nữa, chỉ đành giận dỗi ngồi xuống. Cô vươn tay ra, bực bội nói với Thanh Hoàn “Bắt mạch cho ta.” Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười. Cuộc đời này, Sử Tùng Âm chỉ sợ hai thứ một là sợ Sử Lỗi trừng mắt, hai là sợ Lục Chỉ Vũ rơi nước mắt. Cả hai thứ này đều là vũ khí tốt nhất để đàn áp cô. Thanh Hoàn bắt mạch cho cô ấy xong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Lần đầu tiên cô bé gặp Tùng Âm đã biết rõ trong người cô gái này có bệnh nặng. Sắc mặt cô ấy vô cùng nhợt nhạt, trắng bệch như tờ giấy vậy. Quả nhiên như dự đoán, tim cô ấy có vấn đề. Lần đầu tiên bắt mạch, ngay cả kê đơn thuốc Thanh Hoàn cũng không dám kê. Cô tự giam mình trong phòng suốt một ngày một đêm, không làm gì cả, chỉ nằm trên giường nhớ lại ánh mắt lúc cô rơi xuống sông Vong Xuyên kia. Trong thế giới bê tông cốt thép phân bố dày đặc, xe cộ, con người đi đường qua lại như dệt cửi, bệnh này gọi là bệnh gì? Mãi đến lúc gần sáng, cô đã nửa mơ nửa tỉnh. Lúc này cô mới nhìn thấy, ở thế giới kia, bệnh này được gọi là bệnh tim bẩm sinh. Không có thuốc nào cứu được, không thầy thuốc nào chữa được, chỉ có thể chăm sóc thật cẩn thận. Thanh Hoàn rũ mắt, im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Cô suy nghĩ lâu đến nỗi, Sử Lỗi và Sử Tùng Âm không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt. Lúc này cô mới lên tiếng. “Có uống thuốc đúng giờ không?” Sử Lỗi cảm giác có gì đó không đúng, vội vàng nói “Mỗi ngày Chỉ Vũ đều đốc thúc muội ấy uống, không bỏ ngang một ngày nào. Thanh Hoàn, có vấn đề gì sao?” Thanh Hoàn khẽ thở dài một tiếng, nói “Chính vì không có vấn đề gì cho nên ta mới hỏi thử.” “Thanh Hoàn chết tiệt này, muội làm ta sợ muốn chết.” Sử Tùng Âm thở phào một hơi, làm bộ muốn đánh cô bé. “Có điều…” Thanh Hoàn đột nhiên lên tiếng. Cánh tay Sử Tùng Âm hạ xuống một nửa rồi vội vàng thu lại “Có điều làm sao?” “Có điều có thể ngừng thuốc ba tháng xem sao, nếu không có trở ngại gì thì sau này không cần uống nữa.” “Cố Thanh Hoàn, muội lừa ta.” Sử Tùng Âm hét to. Thanh Hoàn nói rất nhẹ nhàng “Buồn chán lâu như vậy, hiếm khi tỷ mới đến chơi một chuyến, phải để ta trút buồn một tý chứ. Còn nữa, sau này đừng nói to như vậy, không tốt cho sức khỏe. Con gái cần ăn nói nhỏ nhẹ.” Sử Tùng Âm nghe thấy câu này thì cười rất vui vẻ. Xưa nay Thanh Hoàn luôn lạnh lùng ít nói, duy chỉ có lúc ở cùng cô thì mới có được vẻ ngây thơ, hoạt bát đúng tuổi. “Thanh Hoàn, muội hỏi đại ca xem, chỉ có trước mặt muội ta mới lớn tiếng thôi.” Sử Lỗi gật đầu, bàn tay to lớn xoa lên búi tóc của muội muội mình, cười nói “Muội ấy thấy muội vui vẻ, ở nhà cũng ngoan ngoãn hơn.” Thanh Hoàn cũng cười nói “Muội gặp được tỷ ấy cũng rất vui.” Có khách đến, thím Lưu trổ tài, nấu hẳn một bàn toàn những món ăn gia đình. Sử Tùng Âm ăn cơm xong, ngồi thêm một chút nữa thì đã không gắng thêm được. Thanh Hoàn bảo Nguyệt nương sắp xếp cho cô ấy nghỉ trên giường của mình. Xuân Nê bưng trà lên rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Trong nhà chính chỉ còn lại Thanh Hoàn và Sử Lỗi ngồi uống trà. “Tỷ phu, sức khỏe của Nhị tỷ thế nào?” Thanh Hoàn vẫn xưng hô với bọn họ giống y như kiếp trước. “Vô cùng tốt, chỉ là trong lòng luôn nhớ đến muội. Nếu nàng ấy biết Cố phủ… chỉ e lại khóc mất thôi.” Trong ánh mắt Sử Lỗi lóe lên ý cười. Thanh Hoàn cười đến mức hở cả tám cái răng. Lục Chỉ Vũ đã là mẹ của ba đứa trẻ, thế mà vẫn rất dễ khóc, bất cứ ai cũng không thể làm gì được tỷ ấy. “Tỷ phu vẫn giấu cho ta nhé.” Thanh Hoàn nghĩ mà sợ. Sử Lỗi không cười nữa, nghiêm mặt nói “Ta có thể giấu. Nhưng dụng ý của muội thế nào, tốt nhất vẫn phải nói với ta một câu, đừng gạt cả tỷ phu.” Người buôn bán, mắt nhìn sáu bề, tai nghe tám hướng, có thể nói là vô cùng thông minh. Khánh Phong Đường có được ngày hôm nay cũng là nhờ Sử Lỗi âm thầm bỏ ra không ít công sức. Thanh Hoàn chưa bao giờ giấu hắn chuyện gì. Sau nửa chén trà, Thanh Hoàn mỉm cười khẽ nói “Tỷ phu, Cố gia đã mất một chân rồi, chỉ còn lại một chân thôi. Đợi muội đánh què nốt cái chân kia, muội sẽ tìm đến nương nhờ tỷ tỷ và tỷ phu.” Cảm giác ngạc nhiên, sợ hãi trong lòng Sử Lỗi không có cách nào dùng từ ngữ để miêu tả. Từ lần đầu tiên gặp cô bé, hắn đã biết rõ cô bé không bình thường. Cô bé còn nhỏ tuổi đã tinh thông y thuật, nhẫn nhịn được những việc mà người bình thường không thể nhẫn nhịn, tuyệt đối không phải con gái khuê phòng bình thường. Hắn đặt chén trà trên bàn nhỏ, bình tĩnh nói “Cũng được, muội hãy vào Kinh thành thăm dò đường đi nước bước trước. Vài tháng nữa ta và Nhị tỷ của muội cũng vào Kinh thành.” Thanh Hoàn cười nói “Vào Kinh thành làm gì?” Sử Lỗi không muốn nói nhiều, chỉ nói qua loa cho có lệ “Sang năm nhạc phụ đại nhân mừng đại thọ năm mươi. Lâu rồi bọn ta cũng không vào Kinh thành, dù sao cũng phải đi thăm một chuyến mới được.” Thanh Hoàn nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ cong lên. Với tình hình của Lục gia bây giờ, đừng nói là đại thọ năm mươi, cho dù là đại thọ trăm tuổi, bọn họ cũng không dám tổ chức linh đình. Làm sao Sử Lỗi lại không nhìn ra thế cục này chứ. Hắn biết cô bé không tin, chỉ đành trầm giọng nói “Có một số việc ta không nói với muội là vì không muốn muội bị cuốn vào. Trước giờ tỷ phu chưa từng coi muội là người xa lạ, ngay cả tỷ tỷ của muội ta còn giấu. Mấy hôm trước, phủ Thái tử xảy ra chuyện.” Hắn vừa nói ra lời này, đôi mắt Thanh Hoàn liền tối lại. Phủ Thái tử gặp chuyện không may, chắc chắn là có người sợ Thái tử đông sơn tái khởi, không nhịn được cho nên ra tay trước để chiếm lợi thế. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Tỷ phu, thứ cho muội nhiều lời, không hành động tức là hành động, lùi một bước tiến ba bước. Con người đều đồng cảm với kẻ yếu, ai càng thê thảm sẽ chiếm được càng nhiều sự đồng cảm.” Sử Lỗi chợt mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Thanh Hoàn một lúc lâu mới nói khẽ “Thanh Hoàn, muội đúng là quá thông minh. Vậy mà ta lại không biết muội suy nghĩ sâu xa được như thế. Ta sẽ truyền đạt lại lời này.” Thanh Hoàn cười rất bình thản “Tỷ phu, muội giả điên giả dại mấy năm nay, nếu không thông minh thì sống quá uổng phí rồi. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở Kinh thành.” Sử Lỗi gật đầu nói “Muội hãy tự bảo vệ mình. Mặc dù Trần Bình có chút bản lĩnh, nhưng dù gì cũng là một người ở trong, một người ở ngoài. Người mất thì đã mất rồi, người còn sống phải sống cho thật tốt. Cho dù là vì báo thù cho mẹ, muội cũng không thể để mình rơi vào nguy hiểm.” Thanh Hoàn giả điên giả ngốc trở về là muốn báo thù cho mẫu thân, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có tiết lộ thân phận thật sự ra. Cô nghiêm túc gật đầu nói “Tỷ phu yên tâm, trong lòng muội đều đã tính cả.” Sử Lỗi nâng chén trà lên, cụng chén với cô một cái rồi nói “Ta thay Sử gia cảm ơn muội về chuyện của phường dệt. Không ngờ Thụy vương và Hiền vương đấu nhau, cuối cùng lại là Sử gia được lợi. Thanh Hoàn cũng nâng chén trà lên, cười nói “Tỷ phu đối xử với Nhị tỷ tốt một chút chính là lời cảm ơn đáng giá nhất đối với ta.” “Yên tâm!” Sử Lỗi uống một hơi cạn sạch chén trà. Ban đêm, Thanh Hoàn và Tùng Âm ngủ chung một chiếc chăn. Hai người tán gẫu đến nửa đêm, mãi đến canh tư mới bị Nguyệt nương giục đi ngủ. Huynh muội Sử gia chỉ ở lại trong điền trang một đêm, trời chưa sáng đã vội vã rời đi. Sức khỏe Thanh Hoàn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng vẫn tiễn bọn họ đến tận cổng viện. Xe ngựa chậm rãi đi xa, Thanh Hoàn không không chế được mà dựa vào lòng Nguyệt nương. Nguyệt nương thấy mặt tiểu thư có vẻ thương nhớ, biết tiểu thư trọng tình trọng nghĩa nhất, vội vàng dỗ dành vài câu. Đúng lúc này, Tiền Phúc truyền tin về từ Kinh thành. Cửa hàng mới đã chọn được mặt tiền, chỉ chờ Tào Tử Ngang đưa quan tài của Tào lão thái y xong quay trở lại là bắt đầu buôn bán. Mấy người Lục Điệp cầm bái thiệp đến phủ đệ của Thọ vương. Nghe nói, sau khi Thọ vương thấy người rồi, gương mặt tuấn tú lúc xanh lúc tím, biểu cảm biến đổi muôn màu muôn vẻ. Sau nửa chén trà, Thọ vương lệnh cho Trưởng sử* của vương phủ đích thân chạy đi lo việc cho đám người Lục Điệp, mọi thứ dần đi vào kế hoạch. * Trưởng sử chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ. Sau khi Thanh Hoàn nghe xong, vẻ mặt trở nên thả lỏng. Từng tảng đá lớn trong lòng dần rớt xuống. Việc cô phải làm bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ba lần khám bệnh cuối cùng kia. "Tiền Phúc, khi nào tiểu thư mới tỉnh lại?" Nguyệt nương một tay cầm thìa thuốc, một tay cầm khăn ướt, thuốc vừa đưa vào miệng, liền cầm khăn lau đi. Người trên giường vẫn im lặng như cũ. Tiền Phúc với mái đầu bạc trắng, rút cây châm cuối cùng ra, mồ hôi lạnh thấm ướt áo. "Nguyệt nương à, tiểu thư đã uống Đoạn hồn tán, cho dù lão gia còn sống cũng chỉ có thể khiến tiểu thư kéo dài hơi tàn thôi."Tiền Phúc cất đống kim châm cứu lại, lắc đầu than nhẹ "Ta thấy tiểu thư sắp không được rồi." Nguyệt nương quỳ sụp xuống "Tiền Phúc, xin ngươi cứu tiểu thư, ta cầu xin ngươi, hãy cứu lấy tiểu thư!" Tiền Phúc oán hận đáp "Chỉ trách ta đến trễ một bước, nếu không thì…" Tiếng khóc bi thống, u sầu khiến lòng người lạnh lẽo. Trên giường, nữ tử với khuôn mặt xanh xao nằm bất động, dường như sắp trở thành người quá cố. Mùa đông năm Bảo Khánh thứ 8 tháng chạp âm lịch, là ngày lành hoàng đạo. Hoàng hôn đỏ một cách kỳ lạ, không khí vui mừng bao trùm khắp Cố phủ, lan ra cả xung quanh. Phía Đông viện, tiếng chiêng trống báo hỉ vang dội, đèn đỏ treo cao, vô cùng náo nhiệt. Trong sảnh chính, khách ngồi chật cả sảnh, nến đỏ cháy rực rỡ. Những nhân vật có địa vị ở phủ Tô Châu đều tề tựu nơi đây. "Giờ lành đã đến, tân lang tân nương vào bái đường"

thịnh thế kiều y