🏓 Trọn Đời Em Nuôi Anh

Đọc truyện Trọn Đời Bên Nhau của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Doc truyen tron doi ben nhau lttp truyen chu ebook prc download full. Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo. Thể loại: Ngôn Tình. Trạng thái: Từ đây em ơi tiếng ca đã thật bay xạ. Và bao lời ân ái, ngàn Thu sẽ không rời. Mình yêu mãi, tình ta đẹp như muôn cánh hoa. Khi ngày tháng trôi mau tình vẫn như bao giọt nắng trên cao đừng có quên nhau trong những ánh mắt đắm đuối dịu dàng. Tình say đắm em ơi mình giữ cho Ca khúc Trọn Đời Anh Sống Vì Em do ca sĩ Lâm Nhật Tiến thể hiện, thuộc thể loại Trữ Tình. Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát tron doi anh song vi em mp3, playlist/album, MV/Video tron doi anh song vi em miễn phí tại NhacCuaTui.com. Bài hát : Anh Muốn Sống Bên Em Trọn Đời Sáng tác : Nguyễn CườngThể loại : Nhạc Sống karaokemời các bạn đón nhận ca khúc này với chất lượng âm thanh Khi tôm nuôi được 2 tháng, trọng lượng khoảng 90 con/kg thì tôi chuyển đến ao nuôi tôm thịt; nuôi thêm 2 tháng là thu hoạch", anh Hoài tiết lộ quá trình nuôi tôm. Theo anh, nuôi theo hình thức này có thể dễ dàng quan sát được ao, con tôm lớn dần trong sự kiểm soát gắt gao. Đời sống chứng nhân - Chúa Nhật Truyền Giáo 2022. Thứ năm - 20/10/2022 07:08 Trong Sứ điệp Truyền giáo năm 2022, với chủ đề: "Anh em sẽ là chứng nhân của Thầy" (Cv 1, 8), Đức Thánh Cha Phanxicô nói rằng Trọn Đời Em Nuôi Anh. Chương 3. Trọn Đời Em Nuôi Anh Chương 3: Gặp mặt và đi theo (3) Chương trước Chương tiếp . Anh ta cúi đầu chẳng ho he lấy một tiếng, cũng không biết đã ở ngoài này bao lâu rồi mà mặt với tay hở ra ngoài lạnh cóng đến tím tái. Chỗ này là khu dân Trọn Đời Bên Em - Lý Hải Tải download 320 nhạc chờ Tron Doi Ben Em,- Ly Hai Khám phá; #zingchart; Mới phát hành; MV; Chủ đề Anh Mới Chính Là Người Em Yêu. Lý Hải . 04:12. Ảo Mộng Tình Yêu. Lý Hải . 03:34. Chiếc Lá Mùa Đông. Lý Hải . 04:07. V-Pop. Tùy Kỳ là nhân viên mới tới, còn rất nhiều điều bỡ ngỡ, cơ bản cũng chỉ giúp được chút việc nên Lư Khải bảo anh có thể về trước. Mạc Tùy khi ấy đúng lúc xuống tầng nên nghe được. Cô cứ cho rằng anh đi trước rồi. "Để một mình cô về muộn không an toàn, cho nên tôi ở lại giúp mọi người!". 5SGFIAP. Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 7 – Giúp đỡ lung tung Giờ có hỏi lại xem chuyện gì đã xảy ra cũng vô dụng. Mạc Tùy cố dìu anh đứng lên, kết quả lại bị ôm vào lòng. Cô dùng sức đẩy anh ra rồi cho anh một cái tát, “Mẹ nó, anh tỉnh táo lại cho tôi!” Tùy Kỳ rên rỉ, thở hổn hển, nhưng ánh mắt đã có thần hơn một chút. Mạc Tùy dìu anh vào buồng tắm, vừa đi vừa mạnh tay tát vào mặt anh, “Tốt nhất là anh hãy tỉnh táo cho tôi, anh mà dám làm gì tôi, tôi bóp chết anh!” Tùy Kỳ nắm chặt lấy áo Mạc Tùy, ánh mắt không ngừng giãy giụa giữa u mê và tỉnh táo, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, từng dòng nhiệt không ngừng đi thẳng xuống dưới bụng, nóng lòng tìm một đường nào đó để thoát ra. Nhưng anh không hoàn toàn mất lý trí, anh híp mắt nghiêng đầu nhìn Mạc Tùy, khuôn mặt thanh tú không mềm mại như những người phụ nữ khác nhưng rất sạch sẽ, đôi môi mỏng lạnh lẽo không ngừng khép mở. Anh nhắm mắt lại cố gắng đè nén ngọn lửa khao khát trong cơ thể. Anh tuyệt đối không thể đụng vào cô gái này! Mạc Tùy ném anh xuống dưới vòi sen, không chút lưỡng lự mở vòi nước. Dòng nước lạnh lẽo lập tức phụt ra, ướt sũng cả hai người. Mạc Tùy vội vàng nhảy ra một bước, vòi sen trong tay vẫn nhắm thẳng vào người rúc trong góc tường. Hai tay Tùy Kỳ ôm lấy mình, thân thể run rẩy, đồng phục mỏng tang dán chặt vào người, răng anh lập cập đánh vào nhau, tạo thành tiếng động rất rõ ràng trong gian phòng chật chội này. Mạc Tùy nhìn khuôn mặt đỏ bừng bất thường của anh, “Ông anh này, anh cố nhịn một chút nhé. Mai bị cảm cùng lắm thì truyền mấy bình nước thôi, nhưng lửa này mà không dập thì cả hai chúng ta đều chết, anh chịu khổ một chút, cố nhịn đi!” Tùy Kỳ chỉ biết cô đang huyên thuyên gì đó nhưng cụ thể là gì thì anh hoàn toàn không rõ. Trong người anh cứ chợt nóng rồi lại chợt lạnh làm anh sắp phát điên rồi. Hai tay anh ôm chặt đầu gối, các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch, dường như chỉ cần mạnh hơn một chút nữa thôi là máu sẽ xé lớp da đó mà trào ra! Hai người đều không biết tác dụng của loại thuốc này kéo dài bao lâu và mạnh đến mức nào, chỉ đành cố hết sức khống chế dược hiệu. Mạc Tùy hồi hộp theo dõi từng cử động của anh, sẵn sàng lao ra chạy trốn bất cứ lúc nào! Cũng may, Tùy Kỳ ngoại trừ phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng không quy luật thì cũng không có hành động quá khích nào khác, đôi môi đỏ rõ ràng đang từ từ biến thành trắng bệch, lưng cong lại thành một hình dạng quái dị. Sau một đêm như thế không biết sẽ để lại hậu quả đến mức nào nữa. Cảm giác đau lòng càng lúc càng đậm hơn trong lòng Mạc Tùy, mẹ nó, thằng khốn nào ra tay hiểm độc thế hả! Đợi một lúc mặt Tùy Kỳ tái nhợt hẳn đi, Mạc Tùy bỏ vòi sen xuống chạy đến, nâng cái đầu ướt sũng của anh lên, lo lắng nói “Này, anh sao rồi?” Mắt anh không còn tiêu cự nhìn người trước mặt, run rẩy không nói ra được một lời, như thể sẽ ngất đi ngay lập tức. Mạc Tùy cũng hơi sợ, này, đừng có chết rét đấy chứ, giờ cô mới chợt nhớ ra đang là mùa đông! Cô vội vàng chạy vào phòng lấy quần áo sạch đặt bên cạnh, rồi lại mở vòi sen đổi thành nước ấm xối lên người anh, tay vừa liên tục xoa xoa người cho anh, “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, anh cố chịu một chút nữa là lại ấm lên rồi!” Phòng tắm vốn chẳng rộng nhanh chóng mù mịt hơi nước vì nóng, Tùy Kỳ cũng dần bớt run, sắc mặt cũng hồng hào trở lại. Mạc Tùy không quan tâm đến người mình cũng đã ướt, vỗ vỗ vào mặt anh, “Này, bây giờ anh thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?” Anh thở hổn hển, không ngừng cọ đầu mình lên vách tường gạch lành lạnh, cổ áo bị kéo lộ ra một mảng da thịt trơn mịn, cật lực mới thốt ra được một chữ, “Nóng!” Có thể thấy là thuốc vẫn chưa hết tác dụng. Ngay lúc Mạc Tùy không biết phải làm sao, anh đột nhiên đưa tay xuống kéo khóa, vội vàng móc cây bảo bối ra bắt đầu lên xuống cọ xát, tiếng hít thở bỗng càng trở nên dồn dập nặng nề! Mạc Tùy còn chưa kịp phản ứng, nhìn chằm chằm chỗ đó vài giây mới vội quay đầu đi, mặt đỏ bừng, bên tai còn vang tiếng thở ồ ồ của anh. Cô chỉ nói được một câu, “… Mẹ kiếp.” Cô là con gái nhà lành đấy nhé, mặc dù ăn nói thô thiển nhưng đã bao giờ trải nghiệm thực chiến đâu? Giờ còn chẳng cho người ta chuẩn bị đã nhảy ngay đến bản 3D chân thực âm thanh nổi thế này thì ai mà đỡ được! Có lẽ Tùy Kỳ đã muốn làm thế này từ lâu rồi, chẳng qua lúc nãy bị nước lạnh làm cóng người không cử động được thôi. Thân nhiệt vừa trở lại đã hoạt động tích cực như thế, cũng chẳng thèm để ý rằng Mạc Tùy đang đứng ngay cạnh! Mạc Tùy cũng dán cả người lên tường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà ngẩn người, bên tai là tiếng rên rỉ gợi cảm không ngừng của Tùy Kỳ. Trong không gian chật chội hai người bị ép vào cùng một chỗ, Tùy Kỳ chỉ hơi mạnh tay một chút là sẽ đập phải người cô. Mạc Tùy rất muốn chạy, nhưng cô bị anh chặn, ngoại trừ núp sâu vào góc thì chẳng làm được gì nữa. Vòi sen trên tay cô vẫn còn đang xả nước ấm lên người anh! Cũng không biết qua bao lâu, Tùy Kỳ gầm nhẹ một tiếng, tay đấm vào tường, quay đầu nhìn Mạc Tùy, trong mắt là màu đỏ ghê người như máu, kèm theo tiếng thở dốc phập phồng rối loạn như một con mãnh thú đáng sợ đang nổi giận muốn ăn thịt người! Mạc Tùy gặp ánh mắt của anh, trợn mắt, gào lên “Mẹ nó, anh tỉnh táo lại cho tôi!” Giờ nếu Tùy Kỳ không khống chế được làm ra chuyện gì, cô cũng không dám chắc mình có thể chống cự được. Dù mạnh mẽ đến đâu cô cũng chỉ là một cô gái, làm sao có thể cản được một người đàn ông đang rơi vào tình dục? Cơ mặt Tùy Kỳ không ngừng co rút, khuôn mặt nhã nhặn anh tuấn trở nên gợi cảm một cách tà ác nguy hiểm, ánh mắt của anh liên tục quay cuồng giữa tỉnh và mê, một hồi lâu mới khàn khàn nói “Giúp tôi!” “Giúp thế nào?” Mạc Tùy vội vã tiếp lời, cứ thon thót cả đêm thế này là giảm thọ đấy! Anh đưa tay kéo tay Mạc Tùy đặt lên cội nguồn dục vọng của mình, kinh quyết nói “Giúp tôi ra!” “Mẹ anh…” Sắc mặt Mạc Tùy thay đổi xoành xoạch, bàn tay bị anh nắm vội siết lại, nhưng ngón tay lộ ra vẫn chạm đến chỗ đó. Cảm giác ấy khiến cho da đầu cô tê rần, nổi cả da gà. Mẹ kiếp, lần đầu tiên sờ chị muốn giữ lại cho chồng chị đấy! Tùy Kỳ một tay ôm cổ Mạc Tùy, tựa đầu mình lên vai cô cố vùi vào đó hít sâu hương vị của cô, tay kia cầm tay cô đặt trên dục vọng của mình không ngừng ma sát, giọng nói rối loạn vang bên tai cô “Giúp tôi! Mạc Tùy, giúp tôi ra, tự tôi không làm được! A! Ưm!” Tiếng rên rỉ cuối cùng làm Mạc Tùy giật mình suýt thì nhảy dựng lên. Cô cúi đầu nhìn thứ to lớn hùng vĩ, màu sắc có vẻ rất không ổn, có chút tím như sắp nghẹn chết. Vừa nãy anh ta tự làm lâu như thế mà không hề có hiệu quả gì sao? Hô hấp ồ ồ bên tai vẫn tiếp tục, hai người áp sát vào nhau, rất dễ cảm nhận được là anh đang run rẩy. Mạc Tùy cắn răng, nhắm mắt, chấp nhận số phận mở năm ngón tay ra cầm. Nhiệt độ nóng bỏng khiến hai người đang da thịt chạm vào nhau bất giác cùng run lên! “Mẹ nó, từ khi gặp anh tôi chẳng bao giờ được may mắn cả, coi như tôi xui xẻo, sau này anh liệu mà trả ơn gấp bội đi!” Vừa nói tay cũng bắt đầu dùng sức chà sát. Mạc Tùy không có kinh nghiệm, trước đây cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Tay cô chỉ biết làm theo sự hướng dẫn của Tùy Kỳ, bộ phận cứng rắn trong bàn tay cô không ngừng qua lại cố gắng cọ cọ, từ gốc đến đỉnh, ngay cả mạch máu bên trong cũng không tha! Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 1 – Gặp mặt và đi theo Mấy năm gần đây, phía Nam thường có tuyết rơi, chỉ có điều không bao giờ rơi lớn. Một tầng mỏng chưa kịp nhìn rõ đã tan, ngay cả màu cũng không trắng được như tuyết. Mạc Tùy ghét mùa đông, đặc biệt là mùa đông sau khi tuyết rơi, đường thì ướt rượt, phủ đầy tuyết bị vô số vết chân nhuộm thành màu vàng sẫm như bùn, bẩn thỉu không biết rửa đến bao giờ cho hết. Chẳng bằng mưa phứt đi cho rồi, rửa qua là trôi, ít ra là không thấy lầy lội. Cô bước xuống xe, nhìn dòng người ngược xuôi trên đường mà buồn bực thở ra một hơi, hơi nước trắng xóa bay lên làm mờ tầm mắt cô trong giây lát. Bông tuyết đang rơi nhẹ nhàng bỗng bay lên không trung, gió thổi chúng nhảy múa khắp mọi phương, cho dù có che ô cũng chẳng chắn được bao nhiêu. Vội vàng chạy vào gầm cầu đèn đuốc sáng trưng, hòa vào làn đường đi bộ vẫn đông đúc kể cả trong ngày tuyết. Đường dưới cầu này có hai đoạn, chỗ gần cửa ra trước mặt có một người vô gia cư dọn ổ ở đó, Mạc Tùy rảo nhanh chân đi ra ngoài. Tiếng nhạc đầy sức sống từ KTV vẫn vang lên rõ ràng giữa sự ồn ào của lối đi bộ. Vừa đi tới lối vào điện thoại di động lại vang lên, cô lấy ra xem một cái rồi nhận. “Giục cái mông, có một đoạn đường mà nhận bao nhiêu cuộc của cậu rồi, không thấy phiền à.” Cô lên tầng, chào nhân viên lễ tân trong sảnh, nói số phòng, “Cúp đây, đến nơi rồi.” Cửa phòng vừa mở, đập vào mặt luồng khí nóng ngột ngạt xen lần mùi thuốc lá nồng nặc khó thở. Mạc Tùy nhíu chặt mày, khó chịu sải bước đi vào. Phạm Tư Nhiễm thấy cô mắt liền sáng lên, ném mic cho người khác chạy thẳng đến. “Sao cậu chậm thế? Chờ mỗi cậu thôi đấy.” “Thời tiết thế này chị đây ra ngoài đường cho là tốt lắm rồi, ý kiến cái gì?” Mạc Tùy cởi mũ lưỡi trai bằng nhung lông xuống cầm trên tay, mắt thì lườm sang Phạm Tư Nhiễm, “Chị nói thật chứ mùa đông thế này mà cậu còn mặc áo voan được hả?” Phạm Tư Nhiễm bỉ ổi ưỡn ẹo lắc lắc vòng eo thon, khiêu khích nhìn cô, “Đây thích vậy đấy.” “Con não.” “Ai, đừng nói chuyện này nữa, chúng mình nói chuyện quan trọng.” Phạm Tư Nhiễm xua tay, ôm cổ Mạc Tùy kéo cô lại gần một chút, rỉ tai cô “Vừa nãy Trần Lương Sinh cũng đến, mình đang định nói trước với cậu, kết quả mình chưa kịp nói cậu đã cúp rồi, không trách mình được đâu!” Mạc Tùy nhìn con bé giả vờ vô tội trước mặt mà cắn răng, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn vào trong. Giữa một đám trai thanh gái lịch, cô lập tức phát hiện Trần Lương Sinh đang ngồi yên tĩnh trong một góc, trên sống mũi cao là chiếc kính không gọng, vẫn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự như bình thường. “Triệu Yến Phi không đến à?” Triệu Yến Phi là bạn gái của anh ta nhiều năm nay, tình cảm rất tốt, bây giờ hai người đã đi làm rồi nhưng vẫn như hình với bóng. “Ừ, hình như là về quê.” Phạm Tư Nhiễm trả lời không chắc chắn lắm. Mạc Tùy trầm ngâm gật đầu, lại nhìn Trần Lương Sinh. Đúng lúc ấy anh cũng nhìn sang đây, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, anh cười, giơ tay vẫy cô. “À… Mình sang chỗ anh ấy.” Phạm Tư Nhiễm bật cười. “Không có tiền đồ.” Mạc Tùy thô lỗ đẩy mấy người ôm ôm ấp ấp chắn đường trước mặt, ngồi xuống cạnh Trần Lương Sinh. Trong bầu không khí chẳng lấy gì làm sạch sẽ mà cô vẫn có thể ngửi được hương vị nhẹ nhàng thơm mát của anh. Có một khoảnh khắc, cô cho rằng mũi mình thực sự thính hơn cả chó, chỉ có điều, sự thính nhạy này chỉ xuất hiện với anh mà thôi. “Anh tưởng hôm nay em sẽ không đến.” Trần Lương Sinh cầm một ly đồ uống gần đấy đưa cho cô, “Tửu lượng không tốt thì hôm nay đừng uống rượu.” Mạc Tùy nhận lấy, đầu ngón tay chạm đến cổ tay áo của anh, không khỏi run lên nhè nhẹ. “Đã tìm được việc chưa?” “Rồi, vừa tìm được hai hôm trước.” Mạc Tùy nhấp một hớp đồ uống lạnh lẽo. Trần Lương Sinh hơi nhíu mày, “Không thấy mệt chứ? Nếu như thực sự không ổn anh có thể sắp xếp cho em một chân.” “Không cần, em thấy rất ổn.” Anh dừng một chút, nói sang chuyện khác, “Hôm qua anh gặp chú, anh nghe chú nói em chuyển ra ngoài, đang yên lành chuyển ra làm gì?” “Học cách sống tự lập không phải rất tốt sao? Em thích ở riêng.” Mạc Tùy thản nhiên nói. “Nhưng con gái một thân một mình ở ngoài không an toàn, chú cũng lo lắng, mấy hôm nữa chuyển về đi!” “Không thích.” Vẻ nhu hòa trên mặt Trần Lương Sinh tắt dần, “Em có thể đừng tùy hứng như vậy được không?” “Vậy anh có thể đừng nhắc đến chuyện này được không?” Mạc Tùy không nhịn được lên giọng. Tình cảm thầm kín của cô với Trần Lương Sinh ai có mắt đều thấy, hai đương sự cũng đều biết, chỉ đè nén không vạch trần mà thôi. Ở trước mặt anh, Mạc Tùy vẫn luôn cố giữ gắng hành xử sao cho tốt nhất, nhưng thường chỉ được một hai câu là sẽ nổi xung. “Vì sao không thế nhắc? Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi.” Trần Lương Sinh nghiêm túc nhìn cô, nhấn mạnh “Đã bao nhiêu năm rồi sao em vẫn còn cư xử ấu trĩ như thế? Để cho bố mẹ mình được an tâm có gì không tốt?” Mạc Tùy đặt mạnh cốc thủy tinh xuống bàn đứng dậy định đi, Trần Lương Sinh giữ cô kéo giật lại, “Anh còn chưa nói được hai câu em đã định bỏ đi hả? Em nói xem đã bao lâu rồi chúng ta không gặp? Có cần thiết phải thế không?” Trần Lương Sinh đi thực tập mấy tháng ở thành phố khác, cứ một thời gian lại về một lần. Mạc Tùy luôn trốn anh không chịu gặp mặt, hôm nay nếu không phải anh nhận được tin từ trước thì có lẽ cũng không gặp được cô. Cô nhớ anh, chỉ là đang ẩn nhẫn mà thôi. Con người có lúc bi ai vậy đấy, đôi khi chỉ một tình cảm đơn giản nhất thôi cũng không thể biểu đạt. “Em cũng thấy không cần, nhưng anh có thể đừng cố chọc vào em được không? Ngồi cạnh anh em luôn thấy khó chịu, đứng ngồi không yên, anh hiểu không?” Mạc Tùy từ trước đến giờ rất không thích người khác ra vẻ người lớn dày dạn kinh nghiệm mà xen vào chuyện của cô. Trần Lương Sinh lại hết lần này lần khác chọc vào điều này. Là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau Mạc Tùy nhịn anh không phải một hai lần, sự khoan dung của Mạc Tùy đối với anh là lũy thừa tịnh tiến, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Hai người không nói gì nữa, Mạc Tùy xị mặt ngồi một lúc rồi chuẩn bị rời đi. Phạm Tư Nhiễm thấy không giữ được người bèn cầm áo khoác của mình chạy đến, Trần Lương Sinh cũng theo đằng sau. “Anh đưa em về.” Trần Lương Sinh đón một chiếc taxi nói với Mạc Tùy. “Không cần, em và Tư Nhiễm định đi dạo bộ một lát, anh đi trước đi.” Phạm Tư Nhiễm và Trần Lương Sinh không hẹn mà cùng nhìn cô, một người kinh ngạc, một người lạnh lùng. Hai người đều biết Mạc Tùy có độ ỳ cao đến mức nào, cô mà cũng muốn đi dạo bộ á? Vớ vẩn. Tài xế taxi đã giục mấy lần, Mạc Tùy thản nhiên nói, “Đi đi!” Cánh tay đặt trên cửa xe của Trần Lương Sinh giật giật, sau đó anh xoay người lên xe. Chiếc xe nhanh chóng biến mất ngoài tầm mắt của họ. Phạm Tư Nhiễm huých huých người vẫn đang xuất thần nãy giờ, “Có về nhà không? Hay là đi với mình qua chỗ A Phàm?” “Không có hứng thú, không muốn làm bóng đèn.” “Sặc, làm như đây hoan nghênh cậu lắm ý.” Phạm Tư Nhiễm lấy từ trong túi ra một cái hamburger đưa cho cô, “Cầm lấy rồi biến về nhà đi!” Chạm vào một cục lạnh ngắt rắn đanh, Mạc Tùy bóc ra nhìn nhìn, “Cậu để dành cái của này từ bao giờ? Chưa lên mốc chứ?” “Yên tâm, không độc chết được đâu.” Phạm Tư Nhiễm cũng lên xe đi, Mạc Tùy kéo kín áo khoác rùng mình một cái đi đến bên kia đường. Lúc đi qua gầm cầu người vô gia cư kia còn ở đó, cô tiện tay ném cái hamburger lại, sau đó tiếp tục sải bước đi. Coi như số cô đen, người ta gọi xe thì nhanh ào ào như xe từ trong gara nhà mình lái ra, vậy mà đến lượt cô là y như rằng giống bị táo bón, cả nửa tiếng đồng hồ không có động tĩnh gì. Mạc Tùy giậm chân làu bàu chửi thầm vài tiếng, xoay người định sang chỗ khác xem sao. Kết quả là hết hồn đến mức sững cả người. Một người đàn ông bẩn thỉu đang đứng sau lưng nhìn cô chằm chằm. Mạc Tùy lùi lại một bước, cảnh giác mặt đối mặt với anh ta, “Ông anh, có việc gì sao?” ____________________________________ bình thường thì chỗ này là chỗ để tán nhảm, nhưng mà thôi. đừng thắc mắc về hình minh họa. Để ảnh bìa là ảnh của bên editor, có link trong ảnh đó ai chưa biết qua ủng hộ nhà mấy bạn ấy nha Tớ từng nhắc tới hồi bị cuồng motif “sống chung” ở “Hay là mình sống chung” rồi đó, nhưng truyện này có phong cách hơi khác với kiểu đều đều cổ cồn trắng như bên kia, so sánh trực quan thì truyện của tác giả Hồng Cửu là xích đu, nhưng Nghiêu Tam Thanh lại cho độc giả chơi tàu lượn siêu tốc. Nữ chính tên Mạc Tùy, tính cách xù xì, quan hệ gia đình phức tạp, nghề nghiệp không ổn định, thuộc dạng thành phần ăn hại của xã hội. Cô gái này không đến mức thất học, nhưng trình độ văn hóa vừa đủ không mù chữ, đủ tiêu chuẩn tứ cố vô thân, không tiền đồ không ý chí. Một người như thế tự nuôi thân là đã giỏi lắm rồi, chỉ vì một cái hamburger mà bị một người đàn ông vô gia cư lẵng nhẵng bám theo đòi cô thu nhận. Ly kỳ chính là, anh ta mất trí nhớ, tư duy ngang ngửa đứa bé 7 tuổi, không giấy tờ tùy thân nào, chỉ có bộ đồ hàng hiệu với đồng hồ xịn lê la ăn xin sống qua ngày. Sau khi cứu cô nữ chính khỏi tên cướp, cuối cùng cũng được nuôi. Liều, dã man liều! Cơ mà tư duy của nữ chính như vậy cũng khá là bình thường rồi, ít ra cũng mất mấy ngày mưa dầm thấm lâu, đưa đến đồn cảnh sát báo người đi lạc thì mới dám nhận về. Còn tư duy của anh nam chính mới vui, nhìn tưởng vô hại mà biến thái vô biên. Được cái là sự biến thái ấy vẫn trong phạm vi có thể tha thứ. Tại vì sao, vì biến thái một cách cute… Thực ra đa số thời gian anh vẫn là người trung thành với lý tưởng đội vợ lên đầu trường sinh bất lão, chỉ có lâu lâu lên cơn thì mới có chuyện. Tùy Kỳ từng làm một chuyện rất là xấu, chuyện gì thì bạn hãy đọc, nhưng có thể thông cảm vì tư duy của Tùy Kỳ mang hơi hướm trẻ nhỏ, cần-được-dạy-dỗ, tuy rằng vẫn không biết mình sai chỗ nào, nhưng biết người ta giận thì lăn lóc nhận lỗi trông đáng thương lắm, khi trở lại thân phận Phương Như Thần anh ấy tương đối tỉnh táo để tiết chế sự bất ổn của mình lại. Hai anh chị nhân vật sống chung với nhau trong một căn nhà thuê cũ kỹ, có cái xe đạp cà tàng đèo nhau đi làm, bối cảnh sơ sài vậy mà lại có cảm giác là một túp lều tranh hai trái tim vàng. Từ lúc chưa yêu đến khi yêu rồi cũng chẳng lãng mạn hơn là mấy, nhưng những chi tiết nho nhỏ dành cho đối phương thực sự ấm lòng. Giữa muôn vàn âm thanh cao thấp xô bồ của chốn thành thị, cuộc sống của hai kẻ khù khờ không có lấy một chút ý chí cầu tiến nào, hết ăn rồi lại ấp lấy nhau không thèm lo nghĩ gì, đến đâu thì đến, vậy nhưng lại khiến người khác ngưỡng mộ. Mạc Tùy cho Tùy Kỳ một mái nhà tránh mưa tránh nắng, nhưng Tùy Kỳ mới biến ngôi nhà đó thành mái ấm cho cô mèo hoang cô đơn như Mạc Tùy. Sau này thì anh ấy giàu rồi, có quyền không lo nghĩ rồi, nhưng vẫn duy trì kiểu sống trong nhà thuê be bé, sáng chở nhau đi, tối về nấu cơm rửa bát, yên bình như thế đến hết đời cũng mãn nguyện, đúng không? Tác giả viết khá chắc tay, câu văn súc tích, mạch lạc có chút hài hước, diễn biến gọn gàng, có đầu có đuôi, nhiều người nhận xét là đoạn kết quá nhanh nhưng với mình nó hợp lý mà nhỉ, càng bôi càng ngớ ngẩn, mình cũng chẳng nghĩ được nên bôi thêm kiểu gì. Thực ra những mâu thuẫn của hai nhân vật chính cũng có phải là thâm thù đại hận gì để mà xa nhau mãi không thể quay về, vốn chỉ là hiểu nhầm chuyện quá khứ, chút cố chấp từ tâm lý con người mà thôi. Lần nói chuyện tháo gỡ khúc mắc một cách chóng vánh đó cũng có lý mà, vốn dĩ Mạc Tùy chết đi sống lại một lần, cô không còn câu nệ những chuyện trước đây nữa, hôm đó hai người kia có làm gì không, lúc ấy anh đã đưa ra lựa chọn gì, đều không còn quan trọng, cô khẳng định được tầm quan trọng của Tùy Kỳ/Phương Như Thần đối với mình rồi, cái chính là thái độ anh Phương nữa thôi. Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, nhiều lúc tưởng mâu thuẫn to lớn lắm, thế nhưng có khi chỉ cần vài lời thẳng thắn với nhau là tháo gỡ được hết. Cái mình thích nữa là không cần nhiều lời lê thê dài dòng, viết đến đâu vừa vặn đến đấy, lúc cần khùng khùng thì văn rất quởn, lúc cần thấm thì tả cũng rất thấm. Những lúc nữ chính vì Trần Lương Sinh mà bỏ rơi nam chính, tác giả viết ở ngôi thứ ba theo điểm nhìn của cô mà độc giả vẫn cảm nhận được sự tủi thân của Tùy Kỳ. Tiếp nữa là những lần nhắc tới gia đình, cảm giác nghẹn ứ, không cam lòng luôn dai dẳng bám đến mệt đầu, qua tình tiết khác thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng hễ nhắc lại vẫn thấy cộm đau như có cái đinh trong tim. Nhất là hôm bị lừa về ăn tất niên, Mạc Tuỳ bùng nổ, đọc mà vừa thoả mãn mà cũng vừa khổ sở, thật sự đau lòng thay cho tình cảnh của cô. Có điều mình còn lấn cấn khúc cuối, Mạc Tùy đi như vậy mà Trần Lương Sinh hay bố cô ấy không lo lắng tìm kiếm gì sao, kết thúc cũng hơi mở một chút nhỉ. Tóm lại đây là một cuốn truyện khá hay, Tết này nếu có thì giờ rảnh rỗi đọc cũng phù hợp đấy, đọc rồi đọc lại cũng không ngại vì truyện không dài mà, truyện giúp giải trí và tăng mức độ yêu đời. Thêm nữa là edit quá tốt, nhân hai lần độ hay.

trọn đời em nuôi anh